Chuyện 1: Mèo hoa đi học
Mèo Hoa có cái đuôi dài rất đẹp. Lúc nào Mèo cũng chăm sóc , chải
chuốt cho cái đuôi của mình . Mèo rất thích mọi người để ý và khen cai đuôi đẹp
của mình .Bạn Nai cũng khen:
- Cái đuôi của cậu đẹp thật. Tôi cũng thích đuôi dài , đẹp nhưng khốn nỗi đuôi
của tôi lại ngắn tủn.
Mèo rất thích và hãnh diện . Nhưng niềm vui vừa chợt đến thì Mèo Mẹ nói:
-Ngày mai con phải đến trường để học cùng các bạn.
Mèo Hoa nghĩ đến trường có nhiều bạn lắm, không biết có ai khen mình không nhỉ
? ối! Nếu mà bạn nào cũng sờ vào cái đuôi của mình thì nó sẽ xấu đi mất.
Mèo Hoa buồn bực trong lòng. Không biết phải làm thế nào đây? Nghĩ mãi, nghĩ
mãi Mèo Hoa liền nói với Mẹ :
- Mẹ ơi! cái đuôi của con hôm nay bị ốm rồi, ngày mai con không đi học được đâu
. Mèo Mẹ buồn lắm.
Bác Cừu gần đó nghe thấy Mèo Hoa than thở như vậy liền nói toáng lên rằng:
- Tôi sẽ chữa cho khỏi ngay ! Bác Cừu vừa nói vừa cầm cái kéo đến bên Mèo Hoa .
Mèo hoa thảng thốt
- Bác sẽ làm gì ?
Bác Cừu nói:
-Tốt hết là bỏ cái đuôi ấy đi
Mèo Hoa:
-Eo ôi! Cắt đuôi cắt đuôi thì đau lắm.Vậy thì cái đuôi lâu nay mà mình hãnh diện
thì đi tong rồi. Ối! đau lắm , sợ lắm .
Mèo Hoa liền vội vã :
-Thôi thôi cháu xin đi học ngay thôi, Mẹ ơi con đi học đây.
Mèo Mẹ lúc ấy rất vui vẻ nói với Mèo Hoa :
-Con cứ đi học đi , ở trường con sẽ có nhiều bạn mới rất vui , con sẽ trở thành
học trò giỏi, lúc ấy con còn hãnh diện hơn nhiều. Mẹ cũng tự hào về con.
Chuyện 2: Mỗi người một việc
Trong một gia đình hạnh phúc nọ có anh chị em. Họ sống với nhau
vui vẻ, đầm ấm. Nhưng rồi một hôm họ cãi nhau xem ai làm việc nhiều nhất.
Mắt nói : Tôi suốt ngày phải nhìn.
Tai nói : Tôi suốt ngày phải nghe
Mũi nói : Tôi suốt ngày phải ngửi
Tay nói : Tôi vẽ, tôi giặt, tôi quét nhà…
Chân nói : Tôi đi, tôi chạy, tôi nhảy…
Và tất cả cùng kêu lên :
Mồm không làm gì cả, suốt ngày chỉ ăn và uống ! Mồm nghe vậy
buồn lắm nó quyết định không ăn, uống gì nữa và bỏ đi nằm, im lặng.
Hết một ngày cả nhà ai cũng mệt và buồn. Mắt nói :
Không biết vì sao tôi mệt không muốn nhìn nữa, tai cũng nói : Tôi chẵng muốn
nghe, chân uể oải kêu lên : Tôi cũng không chạy được nữa.
Lúc ấy mọi người mới sực nhớ mồm không ăn, mệt lả,
đang nằm ngủ, im lặng. Chúng chợt nhớ đến cuộc cãi vã hôm trước, tất cả cùng
nhau đi gọi mồm dậy và mang thức ăn đến :
Thôi cậu ăn đi, cậu uống đi. Bọn mình xin lỗi cậu.
Bấy giờ mồm mới chịu ăn. Sauk hi mồm ăn uống, tất cả cảm thấy khỏe hẳn lên, tất
cả viu vẻ, cười đùa.
Từ đó trở đi chúng sống với nhau thân ái và hòa
thuận và ai ai cũng vui vẻ làm việc.
Chuyện 3: Anh em nhà thỏ
Trong một ngôi
làng nhỏ trên ngọn đồi xinh xắn có ba mẹ con nhà Thỏ sống với nhau rất vui vẻ.
- Các con ơi
về ăn cà rốt này.
- Dạ!
- Để con xách
phụ mẹ.
- Để con nữa.
- Hai con
ngoan lắm.
Thế nhưng, một
ngày mưa tầm tã, Thỏ mẹ bị bệnh rất nặng.
- Mẹ bị bệnh
nặng lắm, chắc là khó qua khỏi. Dù là mẹ khó qua khỏi nhưng hai anh em con phải
nhớ là luôn yêu thương nhau nhé. Hứa với mẹ đi.
- Dạ! chúng
con xin hứa, chúng con xin hứa ạ.
Sau khi mẹ
mất, hai anh em sống gần nhau và chăm sóc vườn cà rốt của riêng mình.
- Anh ơi, năm
nay vườn cà rốt của anh thu hoạch tốt không?
- Anh được
nhiêu đây này.
- Còn em được
rỏ này.
- Để anh giúp
em mang về nhà ha.
- Em cũng muốn
giúp anh nữa.
- Oa, mình
được mười củ cà rốt luôn. Vui quá đi.
- Ô, nhưng mà
còn anh hai thì sao ta?
- Hình như
là...a, đúng rồi, mình mang cho anh hai mấy củ
Đợi trời tối,
thỏ em lẻn ra ngoài mang cho thỏ anh một chút cà rốt.
- Anh ngủ say
rồi, chắc anh không biết đâu ha...
- Hôm nay em
thế nào? Thu hoạch có được nhiều không?
- Dạ...nhiều
ạ.
Tối đó, thỏ em
ngồi đếm lại số cà rốt. Lạ quá à...mười chín, hai mươi...sao hôm nay vẫn còn
nhiều vậy ta. Thế thì mình lại mang cho anh nữa.
Sáng hôm sau,
hai anh em thỏ lại vui vẻ đi thu hoạch cà rốt.
- Haha, bữa
nay nhiều quá ha.
Bỗng nhiên thỏ
em chợt nhận ra.
- Sao hôm nay
trông anh mệt thế? Anh bị bệnh hả?
- Không có
đâu, em mới không khỏe nè. Mắt của em sưng hết trơn rồi.
- Không có
đâu, em khỏe lắm, ta về nào.
- Mình về ha.
- Dạ!
Về tới nhà,
thỏ em vẫn băn khoăn.
- Số cà rốt
vẫn còn nhiều quá nhỉ. Kỳ lạ thật, anh hai không khỏe, khuya nay phải mang
nhiều cả rốt cho anh hai mới được.
Nhưng thỏ em
lại ngủ quên mất.
- Ôi không,
ngủ quên mất rồi.
Thỏ em vội
vàng mang cà rốt cho anh trai.
- Phải nhanh
thôi, sắp sáng rồi.
Chợt thỏ em
đụng vào ai đó, té rầm một cái.
- Trời ơi, đau
quá.
- Là thỏ em
hả?
- Chết rồi,
trời sáng mất rồi. Là anh hai? Anh hai hả?
- Số cà rốt
này là?
- Thì ra, lâu
nay anh lén mang cà rốt cho em hả?
- Em cũng làm
vậy với anh sao?
Hai anh em
hiểu ra mọi chuyện và từ đó về sau, họ càng yêu thương nhau hơn.
- Trời sáng
rồi, hai anh em mình cùng ăn cà rốt nha.- Dạ!
Chuyện 4: Chiếc ấm sành nở hoa
Có một chiếc Ấm Sành sứt quai bị vứt lăn
lóc bên vệ đường. Ấm Sành buồn lắm vì chẳng có ai làm bạn.
Một hôm, trời đang nắng bỗng đổ mưa to,
đôi Bướm Vàng vội tìm chỗ trú. Ấm Sành rụt rè gọi:
- Các bạn ơi! Hãy vào trong lòng tôi này!
Đôi Bướm Vàng liền bay vào lòng Ấm Sành.
Thật là một chỗ trú tuyệt vời, ấm áp và khô ráo. Mưa tạnh, đôi Bướm Vàng tạm
biệt Ấm Sành và bay đi. Còn lại một mình, vừa buồn, vừa tủi thân, Ấm Sành khóc
nức nở.
Mấy ngày sau, một cô bé đi qua, nhìn thấy
Ấm Sành liền nhặt và đem về nhà. Cô bé đổ đầy đất vào lòng Ấm Sành rồi gieo
xuống đó vài hạt giống.
Bỗng một hôm, Ấm Sành hốt hoảng kêu lên:
- Ối! Ối! Cái gì đang cựa quậy trong lòng
tôi thế này?
Có tiếng đáp lại:
- Tôi đây! Tôi là hạt giống đang nảy mầm
đây!
Thế rồi, ngày qua ngày, chiếc mầm cây lớn
dần thành cây. Cây trổ lá xanh non mơn mởn và kết những nụ hoa màu hồng chúm
chím. Chẳng bao lâu, nụ hoa xòe cánh thành bông hoa rực rỡ, tỏa hương thơm
ngát. Các bạn ong rủ nhau bay đến để hút mật hoa. Các bạn bướm cũng bay đến,
lượn quanh khóm hoa và reo lên:
- Hoa đẹp quá, thơm quá! Cảm ơn bạn ấm
Sành nhé!
Từ đó, Ấm Sành không còn buồn vì thiếu bạn
nữa.
Chuyện 5: Ba chú lợn nhỏ
Có ba chú lợn nhỏ là Lợn Trắng, Lợn Đen và
Lợn Hồng sống ở một ngôi làng nhỏ rất đẹp. Một hôm các chú rủ nhau tự làm cho
mình một ngôi nhà.
Thế là, ba anh chú lợn nhỏ tới một cánh đồng,
tìm cho mình những nguyên liệu và địa điểm thích hợp để xây nhà mới.
Tuy nhiên, mỗi lợn xây một kiểu nhà riêng:
Lợn Trắng làm nhà bằng rơm, Lợn Đen làm nhà gỗ còn Lợn Hồng xây nhà gạch. Theo
các bé thì ngôi nhà nào là kiên cố và an toàn hơn khi có Hổ đến đây?
Các bé hãy theo dõi câu chuyện này và tự
rút ra bài học cho riêng mình nhé.
Lợn Đen và Lợn Trắng vội vã xây nhà xong trước. Thấy Lợn Hồng vẫn miệt mài xây
từng viên gạch, Lợn Đen và Lợn Trắng chế giễu:
– Cậu chăm chỉ, cẩn thận thế để làm gì ?
Hôm ấy, Lợn Trắng đang ở trong ngôi nhà
của mình thì Hổ Vằn đến. Hổ Vằn quát: – Lợn Trắng kia, mở cửa mau ! Nếu không,
ta sẽ thổi đổ ngôi nhà này ngay !
Lợn Trắng nhất định không mở cửa. Hổ Vằn
liền phồng má, trợn mắt thổi “ Phù… phù…”
Ngôi nhà bằng rơm của Lợn Trắng bay tung từng mảng
Lợn Trắng sợ quá ba chân bốn cẳng chạy
thẳng đến ngôi nhà gỗ của Lợn Đen. Nhìn Lợn Đen vẫn ung dung, Lợn Trắng hốt
hoảng nói:
– Lợn Đen ơi, hãy cài cửa mau. Hổ Vằn sắp
đến đấy !
Hai bạn vừa vào trong nhà thì nghe thấy
tiếng gõ cửa của Hổ Vằn: “Cộc ! Cộc ! Cộc !”. Lợn Đen, mở cửa mau !”
Lợn Trắng và Lợn Đen không mở cửa. Hổ Vằn
tức giận liền đẩy đổ ngôi nhà
Lợn Đen và Lợn Trắng cuống cuồng bỏ chạy
đến nhà của Lợn Hồng. Cả hai vừa chạy vừa kêu to:
– Lợn Hồng ơi, hãy khoá cửa mau. Hổ Vằn sắp đến đấy !
Hổ vằn lại đến gõ cửa ngôi nhà gạch của
Lợn Hồng. Cả ba chú lợn nhỏ đều không ra mở cửa. Hổ Vằn gầm lên:
– Nếu chúng mày không mở cửa, tao sẽ thổi
cho ngôi nhà này đổ ngay !
Nói xong, Hổ vằn phồng má, trợn mắt lên
thổi. Nó thổi rất mạnh, rất lâu nhưng… ngôi nhà gạch không hề rung chuyển.
Trong ngôi nhà gạch vững chắc của Lợn
Hồng, ba chú lợn nhỏ vẫn ăn uống vui vẻ. Hổ Vằn biết là không thể làm đổ ngôi
nhà gạch, bèn cụp đuôi lủi nhanh vào rừng.
Chuyện 6: Cây táo
Mưa phùn bay,hoa đào
nở.
Ông trồng cây táo xuống đất. Bé tưới nước cho
cây. Mưa tưới nước cho cây. Mặt trời sưởi nắng cho cây.
Con Gà Trống đi qua nói to:
– Cây ơi! Cây lớn mau!
Thế là những chiếc lá non bật ra.
Những con Bươm Bướm bay qua cũng nói to:
– Cây ơi! Cây lớn mau!
Thế là cây ra đầy hoa.
Một hôm, ông, bé, Gà, Bươm Bướm cùng nói to:
– Cây ơi! Cây lớn mau!
Thế là những quả táo chín ngon lành hiện ra.
Bé giơ áo ra, những quả táo chính ngon lành rơi
đầy vào lòng bé.
Chuyện 7: Sự tích hoa hồng
Ngày xưa, hoa hồng chỉ
toàn một màu trắng tinh. Những bông hoa hồng nói với nhau:
-Ước gì chúng ta có nhiều màu sắc như các loài hoa khác.
-Ừ nhỉ ! Giá mà chúng ta có
được màu đỏ rực rỡ của hoa thược dược, màu tím ngát của hoa lưu ly, màu vàng
tươi của hoa cúc…
-Nhưng chúng ta biết làm cách
nào bây giờ ?
Đúng lúc ấy, có một nàng tiên
bay qua và nghe được câu chuyện của những bông hoa hồng. Nàng thầm nghĩ “Mình
sẽ giúp các bạn hoa hồng!”
Nàng tiên bay đến gặp thần Mặt
Trời và nói:
-Xin thần hãy ban cho loài hoa
hồng sắc đỏ rực cháy của thần !
Thần mặt trời vuốt râu cười
khà khà, gật đầu cười đồng ý.
Nàng tiên cảm ơn thần Mặt Trời
rồi bây đến gặp nữ thần Mặt Trăng và nói:
-Xin nữ thần ban cho các loài
hồng sắc vàng êm dịu của thần !
Nữ thần Mặt Trăng mỉm cười gật
đầu.
Sáng sớm hôm sau, khi nàng
tiên trở lại vườn hoa hồng thì cây lá tưng bừng chào đón. Bông hồng đỏ thắm
nhất giữa các bông hồng mỉm cười chào đón nàng tiên. Nàng tiên nói:
-Từ nay, bạn có tên là Hồng
Nhung. Các bạn hoa hồng có cánh màu vàng thì gọi là Hồng Vàng. Còn những bông
hoa vẫn giữa màu trắng tinh thì gọi là hoa Hồng Bạch.
Hoa Hồng Nhung băn khoăn hỏi:
-Tiên nữ ơi, nàng bay khắp đó
đây, nàng có biết ai đã biến màu cho loài chúng tôi không ?
Nàng tiên trả lời:
-Đó là thần Mặt Trời, Mặt
Trăng, là hơi ấm ngọt ngào của Đất mẹ, là nắng gió, là mưa và sương đêm, là bạn
bè ở khắp nơi đấy!
Những bông hoa hồng cùng lên
tiếng:
-Vậy thì chúng tôi phải làm gì
để đáp lại lòng tốt của họ ?
-Các bạn hãy mang hương sắc
của mình làm đẹp cho cuộc sống. Đó là cách trả ơn đáng qúi nhất.
Nói rồi nàng tiên nữ vui vẻ
bay đi để khoe với tất cả mọi người rằng: đã có một loài hoa hồng muôn sắc
hương rực rỡ.
Thế là từ đó, hoa hồng có
nhiều màu sắc như bây giờ.
Chuyện 8: Bác gấu đen và hai chú thỏ
Trời mưa to như trút nước. Gió thổi ào ào…
bẻ gẫy cả cành cây. Gấu Đen đi chơi về bị ướt lướt thướt, nước mưa chảy ròng
ròng xuống mặt Gấu. Gấu chạy mãi, chạy mãi trong rừng để tìm chỗ trú nhờ.
Mai quá nhà của Thỏ Nâu đây rồi !
– Cốc. cốc. cốc.
Thỏ Nâu đang ngủ liền tỉnh dậy, gắt gỏng
hỏi.
– Ai đấy ?
Bác Gấu Đen đây ! Mưa to quá, cho bác trú
nhờ một đêm. Thỏ Nâu không mở cửa, nó cào nhàu :
– Không trú nhờ được đâu. Bác to quá, bác
làm đổ nhà của cháu mất !
Gấu đen van nài :
– Bác không làm đổ nhà đâu. Bác vào rất
nhẹ nhàng thôi !
– Nhẹ cũng đổ, không nhẹ cũng đổ : Bác đi
đi ! – Thỏ Nâu vẫn nằm trong nhà nói vọng ra, nó nhất định không ra mở cửa. Gấu
Đen buồn rầu. Nước mưa chảy ròng ròng xuống cổ Gấu Đen.
Gấu Đen đi mãi, đi mãi, vừa mệt vừa rét. Bỗng nhiên Gấu Đen nhìn thấy có một
ngôi nhà. Trong nhà thắp đèn sáng trưng. Có tiếng Thỏ Trắng khe khẽ hát “Là lá
la…”. Gấu Đen lại gần và rụt rè gõ cửa :
– Cốc, cốc, cốc.
– Ai đấy ?
– Bác Gấu Đen đây ! Cho bác vào trú nhờ có
được không ?
Thỏ Trắng bước ra mở cửa.
– Ồ ! Chào Bác Gấu Đen, mời bác vào đây, bác
ướt hết rồi !
Thỏ Trắng dắt bác Gấu Đen vào nhà, kéo ghế
mời bác ngồi trước bếp lò. Gấu Đen hơ người một lúc, nước mưa trên mặt cũng
khô, trên cổ cũng khô. Trong khi bác Gấu Đen sưởi ấm. Thỏ Trắng bưng ra một đĩa
bánh mời bác Gấu Đen ăn.
Gấu Đen cảm động nói :
-Cảm ơn Thỏ Trắng.
Gấu Đen ăn xong, Thỏ Trắng và bác Gấu Đen
cùng đi ngủ. Nửa đêm bão nổi lên ầm ầm cành cây kêu răng rắc. Có tiếng đập cửa
thình thình :
– Bạn Thỏ Trắng ơi ! Cho tôi vào trú nhờ
với, nhà của tôi đổ mất rồi !
Gấu Đen vội choàng dậy, chạy ra mở cửa.
Thỏ Nâu vừa khóc vừa kể với bác Gấu Đen và Thỏ Trắng.
– Hu, hu, hu,nhà bị đổ mất rồi. Làm thế
nào bây giờ ! – Gấu Đen kéo Thỏ Nâu đến bên đống lửa an ủi Thỏ Nâu:
– Cháu sưởi cho ấm người đi ! Nhà bị đổ à
? Lo gì. Sáng mai bác sẽ làm lại nhà cho cháu.
Thỏ Trắng cũng nói :
– Bạn đừng lo. Sáng mai tôi cũng sẽ giúp
bạn làm lại nhà !
Thỏ Nâu sưởi một lúc, nước mưa trên người
đã khô. Lúc này Thỏ Nâu mới ân hận là đã đuổi bác Gấu Đen. Thỏ Nâu ngập ngừng
định xin lỗi bác Gấu.
– Thỏ Nâu đừng buồn bác không giận cháu
đâu. Thôi bác cháu ta đi ngủ kẻo khuya quá rồi !
Đêm hôm ấy, Thỏ Nâu và Thỏ Trắng ôm bác
Gấu Đen ngủ ngon lành.
Chuyện 9: Gà trống và vịt bầu
Gà Trống và Vịt Bầu là
đôi bạn rất thân. Gà Trống tính tình kiêu căng, còn Vịt Bầu thì hiền lành,
ngoan ngoãn và tốt bụng.
Một hôm, hai bạn xin phép bố mẹ rủ nhau đi chơi.
Bố mẹ của hai bạn dặn rằng: “Các con đi chơi hoặc đi đâu, muốn làm một việc gì
đó thì phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới làm nhé!”
Hai bạn vừa đi vừa trò chuyện ríu rít. Đến một
khúc sông rộng, Vịt Bầu bảo Gà Trống:
-Gà Trống ơi! Phía bên kia sông cảnh đẹp lắm!
Gà Trống nhìn thoáng qua rồi nói với Vịt Bầu:
-Ừ nhỉ! Chúng mình sang bên kia sông chơi đi!
Vịt Bầu nghe Gà Trống nói, chợt nhớ lời mẹ dặn
liền suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
-Không được đâu Gà Trống ơi! Khúc sông rộng như
thế này, mình thì bơi được, còn bạn thì biết làm sao? Bạn
không nhớ lời bố mẹ dặn à?
Vịt Bầu vừa nói dứt lời thì Gà Trống đáp ngay:
-Ôi dào! Cậu biết bơi thì bơi, còn mình biết bay
thì bay chứ sao! Bởi vì mình có cánh mà.
Vịt Bầu chưa kịp ngăn bạn thì Gà Trống đã vỗ
cánh bay vèo. Nhưng đến giữa sông, Gà Trống nhìn xuống dòng nước đang chảy,
chóng mặt và mỏi cánh quá không thể bay được nữa. Gà Trống bị rơi tõm xuống
sông.
Gà Trống kêu thất thanh:
-Cứu mình với Vịt Bầu ơi! Cứu mình với!...
Vịt Bầu vội bơi ra giữa dòng để cứu Gà Trống.
Nhưng Gà Trống vừa to, vừa uống một bụng nước đầy nên Vịt Bầu chẳng làm sao đưa
Gà Trống lên bờ được. Cũng may lúc đó bác Ngỗng Nâu bơi tới và đưa Gà Trống lên
bờ.
Được Vịt Bầu và bác Ngỗng Nâu cứu sống, Gà Trống
ân hận lắm. Từ đó, Gà Trống bỏ được tính kiêu căng và luôn nhớ lời bố mẹ dặn.
Chuyện 10: Ba ngọn đèn giao thông
Tại một thành phố nọ, trong ngôi nhà nhỏ ở
ngay ngã tư đường phố có ba ngọn đèn cùng chung sống với nhau. Đó là đèn đỏ,
đèn vàng và đèn xanh.
Công việc của chúng thật quan trọng. Này
nhé, nếu đèn xanh bật sáng, nghĩa là đường đang trống xe hơi và mọi người có
thể băng qua được! Còn khi đèn vàng bật lên là lúc nó muốn lịch sự nhắc chúng
ta rằng:
– Đi cẩn thận nhé! Sắp phải dừng lại đấy!
Sau đèn vàng là đèn đỏ. Đèn đỏ sáng lên và
nói:
– Xin mời dừng lại! Đến lượt xe khách đi!
Trật tự trên là nghiêm ngặt. Không đèn nào
được quên thứ tự bật sáng của mình. Nhưng bất ngờ, một hôm đèn xanh cãi nhau
với đèn đỏ. Đèn xanh nói:
– Tại sao xe hơi đang chạy lại phải dừng
lại? Xe nào cũng vội vã như nhau vì có biết bao nhiêu người đang đợi chúng ở
các bến xe. Này đèn vàng và đèn đỏ ơi, tôi không nhường cho các anh đâu. Tôi cứ
bật sáng mãi để các xe được chạy liên tục đấy!
Đèn đỏ bèn cãi lại:
– Tôi nghĩ khác, các xe vội vã chạy nhanh
nên rất mệt. Vì thế, tôi cần chiếu sáng để chúng dừng lại nghĩ thật lâu!
Nghe hai bạn cãi nhau, đèn vàng ân cần hòa
giải:
– Đèn xanh và đèn đỏ ơi, ai có việc của
người nấy. Cãi nhau mà làm gì?
Nhưng dù cho đèn vàng van nài thế nào, đèn
đỏ và đèn xanh vẫn cứ cãi nhau… và thậm chí đánh nhau nữa chứ! Kết cục là cả
hai đều bị thương tích đầy mình nên chẳng còn bật sáng lên được nữa.
Thế rồi, các loại xe và người qua lại ở
ngã tư đường không còn biết phải đi như thế nào nên cứ ùn lại, ùn lại… Chẳng
mấy chốc, đường xá đông nghịt những xe và người… Thế là tắt đường mất rồi!
Bỗng một ông tiên mặc trang phục như chú
cảnh sát giao thông xuất hiện. Ông tiên đến ngôi nhà của ba ngọn đèn và khám
sức khỏe cho chúng. Sau đó, ông tiên ngồi trò chuyện vui vẻ rất lâu với cả ba
ngọn đèn rồi ân cần khuyên chúng:
– Này các cậu bé, đừng bao giờ cãi nhau
nữa nhé!
Từ đó trở đi, trong ngôi nhà nhỏ tại ngã
tư đường phố, ba ngọn đèn xanh, vàng, đỏ luôn sống chan hòa và đoàn kết với
nhau.
Chuyện 11: Gấu con đi xe đạp
Một buổi sáng chủ nhật, Gấu con xin phép mẹ đạp xe đi
chơi. Mẹ dặn:
-Con nhớ đi cẩn thận nhé!
Gấu con đáp:
“Vâng ạ” thật to rồi nhảy lên xe và phóng rất nhanh, miệng huýt sáo với vẻ
khoái chí.
Nhìn thấy Khỉ
con đang xách giỏ hoa quả đi trên đường, gấu con liền bấm chuông inh ỏi “kính
coong, kính coong…” Nhưng vì gấu con đi quá nhanh nên Khỉ con không chánh kịp.
Xe của Gấu con quệt vào chiếc giỏ làm Khỉ con bị ngã, hoa quả đổ hết ra đường.
Một lát sau,
Gấu con gặp Cún Bông đang vác một chiếc túi to đi ngược lại phía mình. Gấu con
lại bấm chuông liên hồi “kính coong, kính coong…” “Xoẹt !” – Xe của gấu con
quệt vào chiếc túi làm Cún Bông ngã lăn ra đường.
Khi đến đoạn
đường vòng, Gấu con nhìn thấy Thỏ Trắng và Mèo Khoang đang xách giỏ đồ chơi đi
bộ sát mép đường. Gấu con lại bấm chuông inh ỏi khiến hai bạn giật nảy mình. Đã
thế, xe của Gấu con lao nhanh, đâm thẳng vào giỏ của Thỏ Trắng và Mèo Khoang
làm đồ chơi rơi tung tóe.
Chợt Gấu con
trông thấy phía trước có bác Ngựa đang đẩy xe củi. Gấu con không phanh xe kịp
nên đâm sầm vào xe củi của bác Ngựa. Gấu con bị ngã rất đau. Xe đạp của Gấu bị
rơi cả đèn, méo cả vành.
Bác Ngựa đỡ Gấu con dậy, ôn tồn nói:
– Từ giờ cháu nhớ đi đúng làn đường dành cho xe đạp và
không được phóng nhanh, vượt ẩu nữa nhé!
Các bạn cũng
ùa tới sửa xe giúp Gấu con. Gấu con hối hận lắm.
Chuyện 12: Chú bé giọt nước
Chú bé Giọt Nước được bà mẹ Biển Cả sinh
ra, ngày nào cũng dạo chơi khắp vương quốc Đại Dương. Một buổi, chú ước được
như Mây đi khắp đó đây. Ông Mặt Trời liền cho Tia Nắng xuống rủ Giọt Nước lên
chơi.
Thoắt một cái, chú đã ở trên Mây Trắng.
Chú thích quá, quên cả lối về nhà. Mây Trắng vốn ham chơi, tới đâu cũng kéo
Giọt Nước đi theo.
Một hôm, trời oi bức, có gã Mây Đen hùng
hổ chặn Mây Trắng lại và thét lên ầm ầm. Mây Trắng chưa kịp nói gì thì thấy một
tia chớp sáng loáng. Sấm vang ùng ục. Cả bầu trời tối sầm lại. Chú Bé Giọt nước
sợ quá, ngã vật ra.
Khi tỉnh dậy, chú ngơ ngác thấy mình đang
treo lơ lửng trên một ngọn cỏ, bên cạnh có một tảng đá. Đó là Đá Thần. Bầy ong
mang hũ mật thơm ngọt đến thăm.
Bác Cây thả xuống những quả ngọt đầu mùa.
Đàn chim từ đâu bay tới ca hát. Những Giọt Nước vẫn buồn rầu. Đá Thần liền
bảo:
– Này chú bé, ta sẽ cho chú ba điều ước,
nhưng chỉ có ba điều ước thôi đấy!
– Ước gì ta có đường về nhà!
– Giọt nước vừa dứt lời, đã thấy mình ở
trong một dòng suối nhỏ.
– Ước gì ta lại được bay lên trời!
– Vừa nói xong, chú lại thấy mình ở trên
ngọn cỏ như trước.
Chú sợ quá, vẻ mặt buồn hẳn. Bầy ong đã đi
kiếm mật từ bao giờ. Bác cây đang xòe lá thở. Đàn chim cũng vội bay đâu mất.
Chỉ còn Đá Thần bên cạnh nhắc khẽ:
– Này chú chỉ còn một điều ước nữa thôi
đấy!
Giọt Nước suy nghĩ mãi, rồi lăn ra ngủ từ
lúc nào không biết. Trong giấc ngủ say nồng, chú mơ được gặp mẹ.
Thật bất ngờ, vừa ngủ dậy, chú thấy mình
đang ở một cửa sông lớn, trước mặt là vương quốc Đại Dương lóng lánh
bạc. Bà mẹ Biển Cả đang đứng đợi ở đó. Chú bé Giọt Nước chạy lao tới như
muốn được ôm chầm lấy mẹ. Chú gọi to:
– Mẹ, mẹ ơi
Chuyện 13: Ai ngoan sẽ được thưởng
Một buổi sáng, Bác Hồ đến thăm trại nhi
đồng. Vừa thấy Bác, các em nhỏ ùa ra đón Bác. Em nào cũng muốn đến thật gần Bác
để nhìn Bác cho rõ. Có em cứ đi giật lùi phía trước Bác để luôn luôn được nhìn
thấy Bác. Những em nhỏ nhất cũng cố chen vào để được gần Bác hơn. Nhiều em đi
bên ngoài, tuy đã nhìn thấy Bác những vẫn cứ kiễng kiễng chân lên để nhìn cho
rõ thêm tí nữa.
Bác dắt tay hai em nhỏ đi
giữa đám trẻ. Mắt Bác như sáng hơn, vẻ mặt Bác như hồng hào hơn. Bác cùng các
em vào phòng họp rồi đi xem phòng ăn, phòng ngủ, nhà bếp, chỗ tắm rửa,… Khi trở
lại phòng họp, Bác ngồi giữa các em nhỏ.
Bác hỏi:
– Các cháu chơi có vui không?
Những tiếng trả lời non nớt đầy
tình thân mến vang lên:
– Thưa Bác, vui lắm ạ!
Bác lại hỏi:
– Các cháu ăn có no không?
– No ạ!
– Các cô có mắng phạt các cháu không?
– Không ạ!
Bác khen:
– Thế thì tốt lắm! Bây giờ, Bác chia kẹo
cho các cháu. Các cháu có thích kẹo không?
Các cháu đồng thanh trả lời:
– Có ạ! Có ạ!
Một em bé giơ tay xin nói:
– Thưa Bác, ai
ngoan thì được ăn kẹo, ai không ngoan thì không được ăn ạ!
Bác hỏi:
– Các cháu có đồng ý không?
– Đồng ý ạ! Đồng ý ạ!
Các cháu đứng thành vòng rộng. Bác
cầm gói kẹo đi chia khắp lượt, tự tay đưa kẹo cho mỗi em. Đến lượt bạn Tộ, khi
Bác đưa kẹo thì Tộ không đưa tay ra nhận. Tộ khẽ nói với Bác:
– Thưa Bác, hôm nay cháu không vâng lời
cô. Cháu không ngoan, không được ăn kẹo của Bác ạ!
Một nụ cười trìu mến nở trên môi Bác Hồ.
Bác xoa đầu đứa cháu nhỏ dũng cảm.
Bác khen:
– Cháu biết nhận lỗi, thế là ngoan lắm
đấy! Cháu vẫn được phần kẹo như các cháu khác.
Tộ mừng rơn, vui vẻ cầm lấy kẹo của Bác
cho.